x------------------------------------------------------x
CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN VỚI DIỄN ĐÀN
Toanlekhiet.info.tm

Diễn đàn hiện có:
824 Thành viên
987 Chủ đề
8539 Bài viết
https://toanlekhiet.forumvi.com/u825
Là thành viên mới nhất mọi người giúp đỡ bạn ấy nhé
x------------------------------------------------------x

x------------------------------------------------------x
CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN VỚI DIỄN ĐÀN
Toanlekhiet.info.tm

Diễn đàn hiện có:
824 Thành viên
987 Chủ đề
8539 Bài viết
https://toanlekhiet.forumvi.com/u825
Là thành viên mới nhất mọi người giúp đỡ bạn ấy nhé
x------------------------------------------------------x
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhPortalGalleryLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 1001 truyện cảm động - update liên tục

Go down 
+4
nick-khum
Supernhain
Halo_Shinta
dogsking
8 posters
Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4  Next
Tác giảThông điệp
dogsking
SuperMod
SuperMod
dogsking


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 1209
Điểm : 78
Age : 30
Sở thích : thick....con gái
Đến từ : trển
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_64101001 truyện cảm động - update liên tục Th_21-101001 truyện cảm động - update liên tục Th_5101001 truyện cảm động - update liên tục 48f722101001 truyện cảm động - update liên tục Th_1710

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeFri Aug 21, 2009 6:11 pm

Cách nhìn cuộc sống

John là một ông lão ít nói và thông thái. Ông thường ngồi trên chiếc ghế bành cũ kỹ trước hiên nhà, nhìn mọi người qua lại. Đôi khi ông vẫy tay chào họ. Một hôm, cô cháu gái nhỏ của ông John ngồi xuống cạnh ông mình, và cả hai cùng nhìn những người qua lại trước nhà họ.
Một người đàn ông lạ, cao lớn, anh ta nhìn quanh như tìm một nơi nào đó để dừng chân, rồi tiến đến gần hỏi ông John:
- Trong ngôi làng này người ta sống kiểu gì hả ông lão?
Ông John chậm rãi hỏi lại:
- Vậy nơi mà anh vừa đi khỏi, người ta sống ra sao?
Người lạ nhăn mặt:
- Nơi ấy hả? Mọi người chỉ toàn chỉ trích nhau. Hàng xóm thì ngồi lê đôi mách và nói chung là một nơi rất đáng chán!
John nhìn thẳng vào mắt người lạ và nói:
- Anh biết không, nơi này cũng như thế, hệt như nơi anh vừa đi khỏi vậy!
Người đàn ông không nói gì, anh ta quay đi. Một lát sau, một chiếc ôtô dừng lại bên vệ đường. Người đàn ông trên xe đỡ vợ con mình xuống xe. Người vợ hỏi ông John có thể mua một ít thức ăn cho bọn trẻ ở đâu, còn người đàn ông ở lại chỗ chiếc xe. Anh ta lại gần ông John và hỏi:
- Thưa ông, nơi này sống có tốt không ạ?
Vẫn như lần trước, ông John hỏi lại:
- Vậy nơi mà anh vừa đi khỏi thì thế nào?
Người đàn ông tươi cười :
- Ở đó, mọi người sống rất thân thiết, luôn sẵn lòng giúp đỡ nhau. Chúng tôi không muốn ra đi chút nào, nhưng vì điều kiện làm việc nên phải chuyển tới đây.
Ông John nở một nụ cười ấm áp:
- Đừng lo, nơi này cũng giống như nơi anh vừa đi khỏi đấy mà, cũng tốt lắm!

Một bức tranh đẹp

Có một anh chàng họa sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ để lại cho hậu thế một tuyệt tác. Và rồi một ngày kia chàng bắt tay vào việc. Ðể tránh sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thường nhật, chàng dựng một khung vẽ rộng 30 mét vuông trên sân thượng một tòa nhà cao tầng lộng gió. Người họa sĩ làm việc miệt mài suốt nửa năm. Chàng say mê bức họa tới mức quên ăn quên ngủ. Khi bức tranh hoàn thành, nó sẽ đưa tên tuổi của chàng sống mãi với thời gian.
Một buổi sáng nọ, như thường lệ, chàng họa sĩ tiếp tục hoàn chỉnh những nét cọ trước sự trầm trồ của hàng chục du khách tham quan. Tuy nhiên sự có mặt của đám đông không hề ảnh hưởng tới họa sĩ. Chìm đắm trong cơn say mê điên dại, chàng ngây người nhìn ngắm thành quả lao động sáng tạo của mình. Cứ thế, chàng từ từ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức tranh mà không biết rằng mình đang tiến tới mép sân thượng. Trong số hàng chục người khách tham quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có vài người phát hiện ra mối nguy hiểm đang chờ đón người họa sĩ: chỉ lùi một bước nữa là chàng sẽ rơi tõm xuống khoảng trống mênh mông cao cả trăm mét.Tuy nhiên, không ai có can đảm lên tiếng vì biết rằng một lời cảnh báo có thể sẽ khiến người họa sĩ giật mình ngã xuống vực thẳm.
Một sự im lặng khủng khiếp ngự trị trong không gian. Bất chợt một người đàn ông tiến tới giá vẽ. Ông ta chộp lấy một cây cọ nhúng nó vào hộp màu và bôi nguệch ngoạc lên bức tranh. Một sự hoàn mỹ tuyệt vời đã bị phá hủy. Người họa sĩ nổi giận, anh ta gầm lên đùng đùng lao tới bức vẽ, giật cây cọ từ tay người đàn ông nọ. Chưa hả giận, người họa sĩ vung tay định đập cho người đàn ông nọ một trận. Tuy nhiên, hàng chục người xung quanh cũng đã kịp lao tới, giữ lấy người hoạ sĩ và giải thích cho anh ta hiểu tình thế. Rồi một vị cao niên tóc bạc phơ đến bên chàng họa sĩ và nhẹ nhàng nói: "Trong cuộc đời, chúng ta thường mải mê phác ra những bức tranh về tương lai. Tuy rằng bức tranh đó có thể rất đẹp, rất quyến rũ nhưng chính sự quyến rũ, mê hoặc về những điều sắp tới đó thường khiến chúng ta không để ý tới những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là ngay dưới chân mình".
Vậy nên, nếu như có ai đó bôi bẩn, làm hỏng bức tranh về tương lai mà ta dày công tô vẽ, xin bạn chớ nóng vội mà oán giận. Trước tiên hãy xem lại hoàn cảnh thực tại của chính mình. Biết đâu một vực thẳm đang há miệng chờ đón ngay dưới chân bạn.

Một hoàn cảnh hai cuộc đời

Hai đứa trẻ nọ có một người cha tối ngày say xỉn. Tuổi thơ của chúng trôi qua với hình ảnh 1 người cha rất đáng sợ mỗi khi nhậu say về. Năm tháng qua đi, hai cậu đã lớn và mỗi người có 1 cuộc sống của riêng mình.
Một nhà tâm lý học đi tìm thực tế cho bài nghiên cứu " Tác động của sự say xỉn" đã tìm đến 2 người. 1 người giờ đây đã trở thành phiên bản mới của cha cậu ngày xưa: 1 tay bợm nhậu suốt ngày chìm trong bia rượu. Còn người kia lại là 1 trong những người đi đầu trong việc phòng chống bia rượu.
Nhà tâm lý học hỏi người đầu tiên:
- Tại sao anh trở thành bợm nhậu?
Và hỏi người thứ hai:
- Tại sao anh lại tham gia phong trào bài trừ rượu bia?
Các bạn biết không, thật là bất ngờ, cả 2 cùng đưa ra 1 câu trả lời:
- Có 1 người cha như vậy đương nhiên là tôi phải trở thành người như thế này rồi.


Lòng mẹ
Bế đứa con trai vừa mới chào đời lên, bà mẹ nhè nhẹ đong đưa đôi tay và hát :
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn...

Đứa bé càng lúc càng lớn lên. Khi được hai tuổi, nó chạy chập chững bước thấp bước cao nô đùa quanh nhà, lôi sách vở trên kệ xuống để nghịch phá. Nó bày đủ thứ đồ chơi ra sàn nhà. Nó tè trong quần. Nó ị trên giường. Nó khóc. Nó la. Và bà mẹ đôi lúc phải thốt lên: "Cái thằng này, con làm mẹ điên mất !"
Nhưng đêm đến khi nó ngủ thật say, bà mẹ đến bên nôi trìu mến nhìn nó và khẽ hát :
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn...

Đứa bé tiếp tục lớn lên thành một thằng nhóc chín tuổi. Nó không hề thích ăn uống đúng giờ. Nó không bao giờ muốn tắm rửa. Khi bà ngoại đến thăm, nhiều lúc nó lại buông giọng gắt gỏng với bà. Và bà mẹ đôi lúc muốn đưa nó đi đâu cho khuất mắt.
Nhưng đêm đến khi nó ngủ thật say, bà mẹ rón rén đến bên giường, kéo tấm chăn đắp lên người nó và khẽ hát :
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn...

Ngày qua ngày, thằng bé đến tuổi dậy thì. Nó dẫn về nhà những thằng bạn kỳ quặc. Nó ăn mặc những bộ đồ kỳ quặc. Nó nhún nhảy một cách kỳ quặc theo những bản nhạc cũng rất kỳ quặc. Và bà mẹ đôi lúc có cảm giác như thể nó đang ở trong sở thú.
Nhưng đêm đến chờ nó ngủ thật say, bà mẹ nhẹ nhàng mở cửa phòng riêng của nó, bước đến hôn lên trán nó và khẽ hát:
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn...

Thằng bé kỳ quặc tiếp tục lớn lên thành một thanh niên trưởng thành. Nó rời nhà lên thành phố để làm việc và sống trong một phòng trọ. Thỉnh thoảng bà mẹ đón xe lên thăm nó. Những lần như thế, bà phải ngồi trước cửa phòng trọ và chờ đến tận khuya thì thấy nó say khươt trở về. Bà dìu nó vào phòng, lau mặt cho nó rồi đỡ nó lên giường. Sau đó bà lắc đầu ngao ngán nhìn nó. Nhưng khi nó ngủ say, đượm buồn, bà khẽ hát:
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn...

Và rổi đứa con lập gia đình và hoạ hoằn lắm nó mới về thăm bà. nó còn phải bươn chải để chăm lo cho mái ấm riêng của nó. Thời gian trôi qua và lạnh lùng khắc những nếp nhăn lên khuôn mặt già nua ngày càng hốc hác của bà mẹ. một hôm, thấy yếu trong người, bà gọi điện bảo đứa con về thăm. Nó lái xe về thăm bà và ngủ lại nhà một đêm. Tối đó, bà nằm trong giường và khẽ hát:
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con

...
Nhưng cơn ho khan khiến bà không hát được trọn bài hát thuở nào. Đêm đó bà lặng lẽ qua đời.

Sau đám tang, đợi tối đến, khi đứa con của mình thật ngủ say, người đàn ông vừa mất mẹ bước đến hôn lên trán nó và khẽ hát:
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn...

Hát xong, hắn lặng lẽ khóc một mình.
Về Đầu Trang Go down
Halo_Shinta
Admin
Admin
Halo_Shinta


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 1158
Điểm : 1146
Age : 31
Sở thích : Admin
Đến từ : Heaven
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_64101001 truyện cảm động - update liên tục Th_510

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeFri Aug 21, 2009 6:13 pm

hay lắm thank mày nè Arrow
Về Đầu Trang Go down
http://toanlekhiet.info.tm
dogsking
SuperMod
SuperMod
dogsking


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 1209
Điểm : 78
Age : 30
Sở thích : thick....con gái
Đến từ : trển
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_64101001 truyện cảm động - update liên tục Th_21-101001 truyện cảm động - update liên tục Th_5101001 truyện cảm động - update liên tục 48f722101001 truyện cảm động - update liên tục Th_1710

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeFri Aug 21, 2009 6:43 pm

Cái nhìn nghệ thuật

Một buổi chiều nọ, trong lúc đợi chồng tan họp, tôi đi quanh quẩn trong một bảo tàng, lặng lẽ thưởng thức những kiệt tác nghệ thuật.
Bỗng tôi nghe có tiếng nói ồn ào của một đôi trai gái đang xem tranh phía trước mặt. Tôi liếc nhìn họ và để ý thấy người nói luôn miệng chính là cô gái. Tôi cảm thấy ngưỡng mộ lòng kiên nhẫn của anh chàng khi phải chịu đựng cô gái này. Quá bực bội vì ồn ào, tôi quyết định bỏ đi chỗ khác.
Thế nhưng tôi vẫn chạm trán với họ vài lần khi đi qua những phòng trưng bày khác. Và mỗi lần nghe thấy tiếng nói không dứt của cô gái, tôi liền vội vã bỏ đi ngay.
Lúc ra về, tôi ghé qua quầy lưu niệm để mua vài thứ và khi tôi đang thanh toán tiền thì thấy họ đi ra. Tôi để ý thấy chàng thanh niên rút trong túi ra một vật màu trắng, kéo nó ra thành một cây gậy dài, rồi tự tìm đường đến phòng giữ đồ để lấy áo khoác cho vợ.
"Anh chàng ấy thật dũng cảm!", người bán hàng nói: "Đa số mọi người sẽ rất tuyệt vọng và từ bỏ tất cả nếu phải rơi vào cảnh mù lòa ở độ tuổi trẻ trung như vậy! Trong thời gian dưỡng bệnh sau tại nạn, anh ta đã thề rằng không để chuyện đó làm thay đổi cuộc đời mình. Và thế là, cũng như trước đây, mỗi lần có buổi triển lãm những tác phẩm nghệ thuật mới là hai vợ chồng lại đến xem."
Tôi liền hỏi: "Anh ta thưởng thức được gì nếu anh ta không nhìn thấy đường chứ?"
"Không thấy gì ư? Chị nhầm rồi! Anh ta thấy rất nhiều điều, nhiều hơn cả chị hay tôi có thể nhìn thấy. Vợ anh ấy miêu tả tỉ mỉ từng bức tranh và anh ta tưởng tượng ra nó ở trong đầu mình.
Ngày hôm đó, tôi đã học được nhiều điều về tình yêu, sự kiên nhẫn, và lòng dũng cảm của hai con người. Tôi đã nhìn thấy được tình yêu của đôi vợ chồng khi họ khoác tay nhau bước ra khỏi bảo tàng; lòng kiên nhẫn của cô gái khi kể lại tỉ mỉ từng chi tiết trong một bức tranh cho một người hoàn toàn không thấy chút ánh sáng; và lòng dũng cảm của chàng trai khi quyết tâm không để sự tăm tối làm thay đổi cuộc đời mình.


Tất cả sức mạnh

Có một cậu bé đang chơi ở đống cát trước sân. Khi đào một đường hầm trong đống cát, cậu bé đụng phải một tảng đá lớn. Cậu bé liền tìm cách đẩy nó ra khỏi đống cát.
Cậu bé dùng đủ mọi cách, cố hết sức lực nhưng rốt cuộc vẫn không thể đẩy được tảng đá ra khỏi đống cát. Đã vậy bàn tay của cậu còn bị trầy xước, rướm máu. Cậu bật khóc rấm rứt trong thất vọng.
Người bố ngồi trong nhà lặng lẽ theo dõi mọi chuyện. Và khi cậu bé bật khóc, người bố bước tới: "Con trai, tại sao con không dùng hết sức mạnh của mình?".
Cậu bé thổn thức đáp: "Có mà! Con đã dùng hết sức rồi mà bố!".
"Không, con trai - người bố nhẹ nhàng nói - Con đã không dùng đến tất cả sức mạnh của con. Con đã không nhờ bố giúp".
Nói rồi người bố cúi xuống bới tảng đá ra, nhấc lên và vứt đi chỗ khác.
* * *
Bạn thân mến, bạn là người có cá tính mạnh mẽ? Bạn rất tự lập? Điều đó thật đáng quí! Nhưng bạn đang có những "tảng đá lớn" cần phải giải quyết. Và bạn nhận thấy mình không đủ khả năng để loại bỏ nó?
Trong cuộc sống không phải lúc nào người ta cũng có thể tự mình làm được hết mọi việc. Sức mạnh của mỗi chúng ta còn nằm ở những người thân, bạn bè - những người luôn quan tâm, lo lắng và sẵn lòng giúp đỡ chúng ta.


Học cách lắng nghe

Nửa đêm. Chuông điện thoại reo vang làm người mẹ thức giấc. Như chúng ta biết, ai nghe điện thoại reo lúc nửa đêm cũng bực mình nhìn đồng hồ và lẩm bẩm… Nhưng buổi đêm đó thì khác, người mẹ ấy cũng khác.

Nửa đêm. Những ý nghĩ lo lắng bỗng tràn đầy trong đầu óc của người mẹ. Và người mẹ nhấc máy “Alô ?”. Bỗng bà nghĩ đến con gái mình. Bà nắm ống nghe chặt hơn và nhìn về phía người bố, lúc này đã tỉnh dậy xem ai đã gọi điện cho vợ mình.

- Mẹ đấy ạ? - Giọng nói trên điện thoại cất lên, như đang thì thầm, rất khó đoán là người gọi bao nhiêu tuổi, nhưng chắc chắn là cô gái đó đang khóc. Rất rõ. Giọng thì thầm tiếp tục:

- Mẹ, con biết là muộn rồi. Nhưng đừng nói … đừng nói gì, để con nói đã. Mẹ không cần tra hỏi đâu, đúng con vừa uống rượu. Con mới ra khỏi đường cao tốc và…

Có cái gì đó không ổn. Người mẹ cố im lặng…

- Con sợ lắm. Con chỉ vừa mới nghĩ là mẹ có thấy đau lòng không nếu một cảnh sát đến cửa nhà mình và bảo con đã chết vì tai nạn. Con muốn… về nhà. Con biết, một đứa con gái bỏ nhà đi quả thật là hư hỏng. Con biết có thể mẹ lo lắng. Lẽ ra con nên gọi cho mẹ từ mấy ngày trước, nhưng con sợ… con sợ…

Người mẹ nắm chặt ống nghe, nuốt tiếng nấc. Người mẹ nén những cái nhói lên đau đớn tận trong tim. Khuôn mặt con gái bà hiện rõ ràng ngay trước mặt bà. Bà cũng thì thầm: “Mẹ nghĩ…”.

- Không! Mẹ để con nói hết đã! Đi mẹ!

Giọng cô gái năn nỉ, lúc này giọng cô gái như một đứa trẻ không được che chở và đang tuyệt vọng. Người mẹ đành dừng lại, và bà cũng đang nghĩ xem nên nói gì với con. Giọng cô gái tiếp:

- Con là đứa hư hỏng, mẹ ạ! Con trốn nhà! Con biết con không nên uống rượu say thế này, nhưng con sợ lắm, mẹ ơi! Sợ lắm…

Giọng nói bên kia lại ngắt quãng bởi những tiếng nấc. Người mẹ che miệng, mắt đầy nước. Tay người mẹ chạm vào ống nghe điện thoại làm vang lên tiếng “cạch”, nghe như tiếng đặt máy, cô gái vội kêu lên:

- Mẹ còn nghe con không ? Con xin mẹ đừng đặt máy!

- Con cần mẹ, con thấy cô đơn lắm!

- Mẹ đây, mẹ sẽ không đặt máy đâu – Người mẹ nói.

- Mẹ ơi, con lẽ ra phải nói với mẹ. Con biết lẽ ra con phải nói với mẹ. Nhưng khi mẹ nói chuyện với con, mẹ chỉ luôn bảo con là phải làm gì. Mẹ nói mẹ đã đọc hết quyển sách tâm lý và biết cách dạy con, nhưng tất cả những gì mẹ làm là chỉ bắt con nghe thôi. Mẹ không nghe con. Mẹ không bao giờ để con nói với mẹ là con cảm thấy ra sao. Cứ như là cảm giác của con chẳng quan trọng gì vậy. Có phải vì mẹ nghĩ mẹ là mẹ của con và mẹ biết hết mọi lời giải đáp không ? Nhưng đôi khi con không cần những lời giải đáp. Con chỉ cần một người lắng nghe con…

Người mẹ lặng đi. Bà nhìn những quyển sách tâm lý bà để ở đầu giường.

- Mẹ đang nghe con – Người mẹ thì thầm.

- Mẹ ơi, khi ở trên đường cao tốc, con không điều khiển nổi xe nữa. Con nhìn thấy một cái cây to lắm chắn đường con. Con muốn đâm vào nó. Nhưng con cảm thấy như con đang nghe mẹ dạy rằng không thể lái xe khi vừa uống rượu. Cho nên con dừng lại đây. Mẹ ơi, vì con vẫn còn… muốn về nhà – Cô gái dừng lại một chút – con đi về nhà đây, mẹ, cho con về, mẹ nhé?

- Không – người mẹ vội ngắt lời, cảm thấy cơ thể như đông cứng lại – con ở yên đó! Mẹ sẽ gọi một chiếc taxi đến đón con. Đừng tắt máy, hãy nói chuyện với mẹ trong khi chờ taxi đến.

- Nhưng con muốn về ngay, mẹ ơi…

- Nhưng hãy làm điều này vì mẹ, hãy chờ taxi đi, mẹ xin con.

Người mẹ thấy cô gái im lặng. Thật đáng sợ. Không nghe cô trả lời. Người mẹ nhắm mắt, thầm cầu nguyện trong khi người bố đi gọi một chiếc taxi.

Cô gái im lặng rất lâu nhưng cô không tắt máy và người mẹ cũng vậy.

- Có taxi rồi mẹ ạ! - Tiếng cô gái bỗng vang lên và có tiếng xe ôtô dừng lại. Người mẹ bỗng thấy nhẹ nhõm hơn. - Con về nhà ngay đây, mẹ nhé!

Có tiếng “tích”, có lẽ là tiếng tắt máy điện thoại di động. Rồi im lặng.

Người mẹ đứng dậy, mắt nhòe nước. Bà đi vào phòng cô con gái 16 tuổi. Người bố đi theo, và hỏi:

- Em có nghĩ là cô bé đó sẽ biết là cô đã gọi nhầm số điện thoại ?

Người mẹ nhìn đứa con gái đang ngủ ngon trên giường, và trả lời:

- Có lẽ cô bé đã không gọi nhầm…

- Bố mẹ làm gì thế ? - Giọng ngái ngủ của cô con gái cất lên khi cô mở mắt và thấy bố mẹ đứng cạnh giường mình.

- Bố mẹ đang tập… - Người mẹ trả lời.

- Tập gì ạ ? – Cô bé lẩm bẩm, gần như lại chìm vào giấc ngủ.

- Tập lắng nghe – Người mẹ nói thầm và vuốt tóc cô con gái…
Về Đầu Trang Go down
Halo_Shinta
Admin
Admin
Halo_Shinta


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 1158
Điểm : 1146
Age : 31
Sở thích : Admin
Đến từ : Heaven
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_64101001 truyện cảm động - update liên tục Th_510

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeSat Aug 22, 2009 3:32 pm

1 ngày 1 truyện thôi mày
Về Đầu Trang Go down
http://toanlekhiet.info.tm
dogsking
SuperMod
SuperMod
dogsking


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 1209
Điểm : 78
Age : 30
Sở thích : thick....con gái
Đến từ : trển
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_64101001 truyện cảm động - update liên tục Th_21-101001 truyện cảm động - update liên tục Th_5101001 truyện cảm động - update liên tục 48f722101001 truyện cảm động - update liên tục Th_1710

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeSat Aug 22, 2009 3:58 pm

ngày 22/8/2009


Chú mèo không có miệng (sự tích Hello Kitty)

Cuộc sống của người Nhật rất tất bật. Trong thời đại công nghiệp, máy tính và tên lửa, người lớn đi làm, trẻ em đi học, cứ thế hàng ngày, hàng tuần... Họ ít có thời gian để ý đến nhau. Cuộc sống tẻ nhạt, nhưng có lẽ họ không cảm thấy vậy, vì họ còn quá bận rộn với công việc hàng ngày.
Một cô bé sống trong một gia đình điển hình như vậy. Bố mẹ đi làm thì cô bé đến trường, rất ít khi gặp nhau. Cô muốn nói chuyện nhưng không biết nói với ai. Chẳng ai có thì giờ ngồi nghe cô nói. Bạn bè cũng cuốn quýt với những ca học, một số thì mải mê với trò chơi điện tử hiện đại với hình ảnh ảo ba chiều như thật. Cô bé cảm thấy cô đơn và thu mình vào vỏ ốc. Nhưng cô cũng không được yên, vì cô rất bé nhỏ và nhút nhát nên hay bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi cả đánh nữa.
Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và khóc. Khóc một lúc, cô ngẩng lên thì thấy một ông già đang ngồi cạnh mình. Ông già thấy cô ngẩng lên thì hỏi:
- Cháu gái, tan học rồi sao không về nhà mà lại khóc?
Cô bé lại òa lên tức tưởi:
- Cháu không muốn về nhà. Ở nhà buồn lắm, không có ai hết. Không ai nghe cháu nói!
- Vậy ông sẽ nghe cháu!
Và cô bé vừa khóc vừa kể cho ông già nghe tất cả những uất ức, những buồn rầu trong lòng bấy lâu nay. Ông già cứ im lặng nghe, không một lời phán xét, không một lời nhận định. Ông chỉ nghe. Cuối cùng, khi cô bé kể xong, ông bảo cô đừng buồn và hãy đi về nhà.
Từ đó trở đi, cứ tan học là cô bé vào công viên ngồi kể chuyện cho ông già nghe. Cô thay đổi hẳn, mạnh dạn lên, vui vẻ lên. Cô bé cảm thấy cuộc sống vẫn còn nhiều điều để sống.
Cho đến một hôm, cô bé bị một bạn trong lớp đánh. Vốn yếu đuối không làm gì được, cô uất ức và nóng lòng chạy đến công viên để chia sẽ cho vơi bớt nỗi buồn tủi. Cô bé vội vã, chạy qua đèn đỏ...
Ngày biết tin cô bé mất, vẫn trong công viên, vẫn trên chiếc ghế đã mà cô bé hay ngồi, có một ông lão lặng lẽ đốt một hình nộm bằng giấy. Đó là món quà mà ông muốn đưa cho cô bé ngày hôm trước, nhưng không thấy cô bé đến. Hình nộm là một con mèo rất đẹp, trắng trẻo, có đôi tai to, mắt tròn xoe hiền lành, nhưng không có miệng. Ông già muốn nó ở bên cạnh cô bé, mãi lắng nghe cô mà không bao giờ phán xét.
Từ đó trở đi, trên bàn học của mỗi học sinh Nhật thường có một búp bê hình mèo không có miệng - Chú mèo hiện nay đã mang hiệu "Hello Kitty" (bạn đã bao giờ để ý mèo Hello Kitty không hề có miệng?) - chú mèo được làm ra với mục đích lắng nghe tất cả mọi người.
Tôi không biết "sự tích" Hello Kitty này có thật hay không. Tôi cũng không phải nhà quảng cáo cho thương hiệu ấy. Tôi chỉ biết mỗi lần nhìn hình chú mèo Hello Kitty là một lần tôi được nhắc nhở phải biết lắng nghe người khác - thực sự lắng nghe.
Về Đầu Trang Go down
Supernhain
Vipmember
Vipmember
Supernhain


Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 160
Điểm : 397
Age : 30
Sở thích : Học chính khóa
Đến từ : Toán k0811 LK
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th47

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeSun Aug 23, 2009 9:36 am

Hello Kitty tạo hình xấu hơn Yoyo nhiều. pale
Về Đầu Trang Go down
dogsking
SuperMod
SuperMod
dogsking


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 1209
Điểm : 78
Age : 30
Sở thích : thick....con gái
Đến từ : trển
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_64101001 truyện cảm động - update liên tục Th_21-101001 truyện cảm động - update liên tục Th_5101001 truyện cảm động - update liên tục 48f722101001 truyện cảm động - update liên tục Th_1710

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeSun Aug 23, 2009 1:57 pm

ngày 23/8/2009

Hãy bắt đầu ngày hôm nay từ ngay giây phút này. Bởi vì cuộc sống đã là một niềm vui, một món quà vĩ đại nhất mà tạo hóa ban tặng cho bạn.
Yesterday is History, Tomorrow is Mystery, Today is a gift, That's why it's called Present.

Chuyện hình như không có thật.

Nicole kéo chiếc áo khoác và hòa vào dòng người trên con đường bên công viên. Trời tối và đầy sương nhưng cô bé vẫn cố gắng đi nép vào mấy bụi cây như sợ mọi người trông thấy mình. Đặc biệt là Ryan, cô muốn Ryan cứ đi tiếp mà không biết có người dõi theo.
Nicole biết rõ con đường mà Ryan sẽ đi. Thứ năm nào cũng vậy, Ryan luyện bóng đá từ 6-8h tối. Nicole thường rủ Emma đi xem Ryan tập bóng. Nhưng hôm nay thì không thể. Nicle rùng mình khi một giọt sương rơi vào đỉnh đầu. Cô rất hồi hộp. Ryan sẽ đi băng qua công viên trong 5 phút nữa, và cô muốn nhìn thấy Ryan...
Nicole và Ryan đã quen nhau nửa năm nay và đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của Nicole. Mặc dù hai đứa mới có 16 tuổi, nhưng mẹ của Nicole đã phải thừa nhận rằng hai đứa sinh ra như để làm bạn suốt đời của nhau vậy.
Chấp nhận sự chia lìa thật là khó khăn. Thật chẳng ai ngờ mọi chuyện lại kết thúc thế này, khi mà giờ đây Nicole đang thầm lặng đứng chờ Ryan đi qua, chỉ mong nhìn lại dù chỉ một nụ cười của cậu. Cô biết Ryan không thích những kẻ lén lút, nhưng có gì nghiêm trọng nữa đâu...
Bất chợt cô bé nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Ryan. Cậu ta đang đi rất nhanh với chiếc túi trên vai và chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống mặt. Nicole gần như bật khóc khi nhìn Ryan rất gần như vậy. Không thể tin được là tất cả đã qua, rằng cô chẳng còn được Ryan nắm tay ấm áp...
Khi Ryan khuất dần trên phố, Nicole quyết định đi theo Ryan thêm chút nữa. Ryan có vẻ vội vàng. Nicole chợt thoáng một chút nghi ngờ rằng Ryan đi gặp một cô bé khác.
Mà cũng chẳng có lý do gì cấm cậu quen với cô gái khác. Và dù Nicole biết mình không bao giờ được ở bên Ryan nữa, nhưng cái ý nghĩ Ryan sẽ nắm tay một cô bé khác thật tình làm cho Nicole bứt rứt và buồn hết sức.
Cảm giác nhẹ nhõm bao trùm khi Nicole nhận thấy Ryan đang trở về nhà. Ryan chẳng đi gặp cô bé nào cả. Nicole dừng lại bến xe buýt cuối con đường. Tại chỗ này, lần đầu tiên Ryan nắm tay Nicole để... đỡ cô đứng dậy khi cô bị ngã. Nicole mỉm cười với ký ức ngây thơ đó.
Từ chỗ này, cô bé có thể thấy rõ Ryan đang vào nhà. Ryan trông rất buồn. Có thể cậu cũng nhớ Nicole như cô bé đang nhớ cậu? Ryan vứt phịch chiếc túi ở hành lang và vào phòng khách. Mẹ cậu hỏi:
- Hôm nay con tập tốt không?
Ryan nhún vai và nói rằng buổi tập cũng tạm ổn.
- Xem nào, con vẫn còn buồn phải không?- Mẹ Ryan hỏi tiếp.
Cậu lại nhún vai lần nữa rồi đỏ hoe mắt nói:
- Có chuyện này buồn cười lắm, mẹ biết không? Con cảm giác như Nicole ở quanh đây... Con cảm thấy như là bạn ấy cũng quay lại công viên và đi theo con... Mẹ có tin có chuyện đó không?
Mẹ cậu đáp:
- Có chứ! Nicole đã yêu quý con biết bao khi nó còn sống, và mẹ tin là nó sẽ luôn yêu thương con, kể cả bây giờ và về sau nữa...

Ryan mỉm cười nhấc chiếc khung có ảnh Nicole lên và nhìn sâu vào mắt cô bé. Hôm nay là ngày thứ 100 kể từ khi Nicole ra đi trong một vụ tai nạn giao thông. Mới 16 tuổi.
Nicole cũng bật khóc khi cô bé quay đi và tan vào làn sương lạnh lẽo. Cô biết mình mãi mãi không mất Ryan, nhưng cũng mãi mãi không bao giờ được gặp cậu thêm một lần nào nữa...
Về Đầu Trang Go down
dogsking
SuperMod
SuperMod
dogsking


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 1209
Điểm : 78
Age : 30
Sở thích : thick....con gái
Đến từ : trển
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_64101001 truyện cảm động - update liên tục Th_21-101001 truyện cảm động - update liên tục Th_5101001 truyện cảm động - update liên tục 48f722101001 truyện cảm động - update liên tục Th_1710

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeMon Aug 24, 2009 3:14 pm

ngày 24/8/2009
Nghề nghiệp

Có một bạn trẻ tìm đến một công ty phần mềm máy tính xin một chân dọn dẹp vệ sinh. Sau khi qua phỏng vấn và thử việc (như lau dọn khu vệ sinh...), người quản lý nhân sự đồng ý nhận anh vào làm, đồng thời yêu cầu anh để lại địa chỉ email để tiện liên lạc. Anh nói: "Tôi không có máy tính". Người quản lý nói với anh rằng đối với công ty phần mềm, một người không có email đồng nghĩa với sự không tồn tại. Vì thế, ông ta lấy làm tiếc là không thể nhận anh được.
Anh thất vọng rời khỏi công ty, trong túi chỉ còn 10 USD. Đi ngang một cửa hàng thực phẩm, anh chợt nghĩ ra việc mua 10kg khoai tây, lê la đến từng hộ gia đình bán lại. Hai giờ sau anh đã bán hết và có lời. Anh lại làm như vậy mấy lần nữa, số tiền vốn ban đầu đã tăng lên đáng kể. Anh phát hiện làm công việc này có thể nuôi sống bản thân.
Từ đó anh chăm chỉ làm việc. Nỗ lực cộng với một chút may mắn, công việc của anh ngày càng thành công. Trong năm năm anh lập được một công ty lớn chuyên giao hàng tận nhà. Mọi người chỉ cần đứng ở cửa nhà mình cũng có thể mua được các loại thực phẩm tươi sống. Đến một hôm anh chợt nghĩ đến tương lai, đến gia đình và quyết định đi mua bảo hiểm.

Lúc ký hợp đồng, nhân viên bảo hiểm hỏi địa chỉ email của anh. Anh lại nói: "Tôi không có máy vi tính!". Người nhân viên ngạc nhiên: "Ngài có một công ty lớn như thế nhưng lại không có máy vi tính và địa chỉ email sao? Ngài thử nghĩ xem nếu ngài có máy tính, ngài đã có thể làm được bao nhiêu thứ nữa!".
Anh nói: "Khi đó tôi sẽ trở thành nhân viên vệ sinh của công ty phần mềm máy tính".
Về Đầu Trang Go down
dogsking
SuperMod
SuperMod
dogsking


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 1209
Điểm : 78
Age : 30
Sở thích : thick....con gái
Đến từ : trển
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_64101001 truyện cảm động - update liên tục Th_21-101001 truyện cảm động - update liên tục Th_5101001 truyện cảm động - update liên tục 48f722101001 truyện cảm động - update liên tục Th_1710

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeTue Aug 25, 2009 12:09 pm

25/8/2009
Hai sự lựa chọn.

Jerry lúc nào cũng trong tâm trạng vui vẻ và luôn nói những điều tích cực. Khi có ai hỏi cậu ta thế nào, cậu ta luôn đáp: "Nếu may mắn hơn, thì tôi hẳn phải là sinh đôi!".
Kiểu cách của cậu ta luôn làm tôi tò mò, nên một ngày tôi hỏi Jerry:
- Tớ không thể hiểu nổi. Làm sao cậu lúc nào cũng vui vẻ như vậy?
- Mỗi buổi sáng tỉnh dậy, tớ tự nói với mình- Jerry kể- Tớ nói là tớ có hai lựa chọn: tâm trạng tốt hoặc xấu. Tớ luôn chọn tâm trạng tốt. Mỗi khi có chuyện không hay xảy ra, tớ lại có hai lựa chọn: là nạn nhân hoặc là người học được kinh nghiệm từ việc đó. Tớ chọn cách học hỏi. Mỗi khi có ai than thở, tớ có hai cách lựa chọn: chấp nhận nghe lời than thở hoặc chỉ ra những điểm tốt để người đó không than thở nữa, và tớ chọn cách thứ hai.
Tôi cố gắng làm theo những gì Jerry nói, nhưng không dễ. Chúng tôi mất liên lạc sau khi ra trường.
Vài năm sau, tôi nghe nói Jerry gặp chuyện. Cậu ấy trực ở tiệm ăn và quên không đóng cửa sau. Hai tên cướp đã bắn cậu ta. Jerry được đưa vào bệnh viện. Sau hàng tiếng đồng hồ phẫu thuật và hàng tuần nằm trên giường bệnh, cậu ra viện với một phần viên đạn vẫn còn trong cơ thể.
Tôi tìm thăm Jerry. Khi tôi hỏi cậu ta ra sao, cậu ta vẫn cười:
- Nếu may mắn hơn, tớ đã là sinh đôi! Có muốn xem sẹo của tớ không?
Tôi sợ không dám nhìn, nhưng muốn nghe kể về tai nạn của cậu ta. Jerry vui vẻ nhắc lại:
- Việc đầu tiên tớ nghĩ đến là "Ô, lần sau mình không được quên khoá cửa sau". Rồi khi tớ nằm bị thương trên sàn nhà, tớ nghĩ "mình có hai lựa chọn sống hoặc chết", và tớ chọn sống. Các bác sĩ thật tốt. Họ cứ luôn miệng bảo tớ sẽ không sao. Nhưng khi họ đẩy tớ vào phòng mổ, tớ nhìn thấy trên mặt họ có vẻ như là "Chẳng sống được đâu". Tớ rất sợ nên nghĩ mình chắc chắn phải hành động.
- Hành động gì?- Tôi hỏi.
-Cậu biết không, có một cô y tá cứ quát tớ: "Có bị dị ứng với cái gì không?". Tớ cố hết sức đáp: "Có". Các bác sĩ và y tá có vẻ ngạc nhiên, dừng lại chờ tớ nói tiếp. Tớ lại nén đau kêu lên: "Dị ứng với đạn". Họ cười ồ. Rồi tớ bảo: "Tôi muốn sống. Hãyphẫu thuật cho tôi và coi tôi là người sống, đừng nghĩ là tôi sẽ chết".
Jerry qua khỏi một cách dễ dàng, nhờ vào những bác sĩ tài năng nhưng cũng nhờ vào thái độ hết sức tích cực của cậu.
Nói cho cùng, thái độ của con người với cuộc sống là điều hết sức quan trọng.
Về Đầu Trang Go down
dogsking
SuperMod
SuperMod
dogsking


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 1209
Điểm : 78
Age : 30
Sở thích : thick....con gái
Đến từ : trển
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_64101001 truyện cảm động - update liên tục Th_21-101001 truyện cảm động - update liên tục Th_5101001 truyện cảm động - update liên tục 48f722101001 truyện cảm động - update liên tục Th_1710

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeWed Aug 26, 2009 11:45 am

26/8/2009
Người cưỡi ngựa

Đó là 1 đêm lạnh cóng ở phía Bắc bang Virginia rất nhiều năm về trước .Sương xuống lạnh khủng khiếp nhưng vẫn có 1 cụ già đứng bên đường chờ có người cho quá giang. Ko biết cụ đã đợi từ bao giờ và sẽ phải đợi thêm bao lâu nữa, nhưng cụ vẫn run rẩy đứng đó, kiên nhẫn chờ đợi .
Có rất nhiều người cưỡi ngựa đi qua nhưng ông cụ lặng im ko vẫy họ. Thậm chí cụ cũng ko làm gì để gây chú ý. Từng người, từng người qua chỗ cụ đứng nhưng cụ vẫn như 1 bức tượng đá.
Đêm khuya dần, trời càng cứa lạnh và người qua thưa thớt dần. Bỗng ông cụ đứng bật dậy khi có tiếng vó ngựa lại gần:
-Con trai, liệu con có thể cho ta đi nhờ 1 đoạn đường ko? Đoạn này nhiều tuyết quá, ta ko đi nổi nữa ...
Người cưỡi ngựa ghìm cương, nhảy xuống đỡ ông cụ lên ngựa. Anh ta không chỉ cho ông cụ "đi nhờ 1 đoạn đường " mà còn đưa ông ấy về tận nhà.
Trước khi ông cụ vào nhà, người cưỡi ngựa tò mò hỏi:
-Ông ạ, con nghĩ ông đứng đó lâu rồi, tại sao ông ko đi nhờ sớm hơn? Đường này nhiều người qua lại lắm cơ mà. Tại sao ông cứ đứng chờ trong khi trời tối và lạnh như vậy?
Ông cụ nhìn vào mắt người cưỡi ngựa, và trả lời:
-Con trai, ta ở vùng này lâu rồi. Ta có thể nhìn vào mắt 1 người và phán đoán được về người đó. Khi những người cưỡi ngựa trước đi qua, họ liếc nhìn thấy ta rồi quay đi ngay. Trong ánh mắt đó ko hề có sự quan tâm hay tình cảm. Nên ta nghĩ dù ta có vẫy họ thì họ cũng chẳng để ý đâu. Nhưng khi con đi tới, từ đằng xa, con đã nhìn ta và ko rời mắt khỏi ta. Trong ánh mắt đó, ta nhìn thấy sự cảm thương và lo lắng.Và ngay lúc đó, ta biết con muốn giúp đỡ ta.
Những lời đó thật sự làm người cưỡi ngựa cảm động:
-Con rất cảm ơn ông đã nói những lời đó. Hy vọng con sẽ không bao giờ quá bận rộn đến mức không nhìn thấy những người khác khi họ cần giúp đỡ ...
Và ngay lúc đó,Thomas Jefferson quay ngựa lại Nhà Trắng.
(Thomas Jefferson là tổng thống thứ 3 của Mỹ, người đã viết bản Tuyên Ngôn Độc Lập năm 1776 )
Về Đầu Trang Go down
Halo_Shinta
Admin
Admin
Halo_Shinta


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 1158
Điểm : 1146
Age : 31
Sở thích : Admin
Đến từ : Heaven
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_64101001 truyện cảm động - update liên tục Th_510

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeWed Aug 26, 2009 5:55 pm

dogsking đã viết:
ngày 23/8/2009

Hãy bắt đầu ngày hôm nay từ ngay giây phút này. Bởi vì cuộc sống đã là một niềm vui, một món quà vĩ đại nhất mà tạo hóa ban tặng cho bạn.
Yesterday is History, Tomorrow is Mystery, Today is a gift, That's why it's called Present.

Chuyện hình như không có thật.

Nicole kéo chiếc áo khoác và hòa vào dòng người trên con đường bên công viên. Trời tối và đầy sương nhưng cô bé vẫn cố gắng đi nép vào mấy bụi cây như sợ mọi người trông thấy mình. Đặc biệt là Ryan, cô muốn Ryan cứ đi tiếp mà không biết có người dõi theo.
Nicole biết rõ con đường mà Ryan sẽ đi. Thứ năm nào cũng vậy, Ryan luyện bóng đá từ 6-8h tối. Nicole thường rủ Emma đi xem Ryan tập bóng. Nhưng hôm nay thì không thể. Nicle rùng mình khi một giọt sương rơi vào đỉnh đầu. Cô rất hồi hộp. Ryan sẽ đi băng qua công viên trong 5 phút nữa, và cô muốn nhìn thấy Ryan...
Nicole và Ryan đã quen nhau nửa năm nay và đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của Nicole. Mặc dù hai đứa mới có 16 tuổi, nhưng mẹ của Nicole đã phải thừa nhận rằng hai đứa sinh ra như để làm bạn suốt đời của nhau vậy.
Chấp nhận sự chia lìa thật là khó khăn. Thật chẳng ai ngờ mọi chuyện lại kết thúc thế này, khi mà giờ đây Nicole đang thầm lặng đứng chờ Ryan đi qua, chỉ mong nhìn lại dù chỉ một nụ cười của cậu. Cô biết Ryan không thích những kẻ lén lút, nhưng có gì nghiêm trọng nữa đâu...
Bất chợt cô bé nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Ryan. Cậu ta đang đi rất nhanh với chiếc túi trên vai và chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống mặt. Nicole gần như bật khóc khi nhìn Ryan rất gần như vậy. Không thể tin được là tất cả đã qua, rằng cô chẳng còn được Ryan nắm tay ấm áp...
Khi Ryan khuất dần trên phố, Nicole quyết định đi theo Ryan thêm chút nữa. Ryan có vẻ vội vàng. Nicole chợt thoáng một chút nghi ngờ rằng Ryan đi gặp một cô bé khác.
Mà cũng chẳng có lý do gì cấm cậu quen với cô gái khác. Và dù Nicole biết mình không bao giờ được ở bên Ryan nữa, nhưng cái ý nghĩ Ryan sẽ nắm tay một cô bé khác thật tình làm cho Nicole bứt rứt và buồn hết sức.
Cảm giác nhẹ nhõm bao trùm khi Nicole nhận thấy Ryan đang trở về nhà. Ryan chẳng đi gặp cô bé nào cả. Nicole dừng lại bến xe buýt cuối con đường. Tại chỗ này, lần đầu tiên Ryan nắm tay Nicole để... đỡ cô đứng dậy khi cô bị ngã. Nicole mỉm cười với ký ức ngây thơ đó.
Từ chỗ này, cô bé có thể thấy rõ Ryan đang vào nhà. Ryan trông rất buồn. Có thể cậu cũng nhớ Nicole như cô bé đang nhớ cậu? Ryan vứt phịch chiếc túi ở hành lang và vào phòng khách. Mẹ cậu hỏi:
- Hôm nay con tập tốt không?
Ryan nhún vai và nói rằng buổi tập cũng tạm ổn.
- Xem nào, con vẫn còn buồn phải không?- Mẹ Ryan hỏi tiếp.
Cậu lại nhún vai lần nữa rồi đỏ hoe mắt nói:
- Có chuyện này buồn cười lắm, mẹ biết không? Con cảm giác như Nicole ở quanh đây... Con cảm thấy như là bạn ấy cũng quay lại công viên và đi theo con... Mẹ có tin có chuyện đó không?
Mẹ cậu đáp:
- Có chứ! Nicole đã yêu quý con biết bao khi nó còn sống, và mẹ tin là nó sẽ luôn yêu thương con, kể cả bây giờ và về sau nữa...

Ryan mỉm cười nhấc chiếc khung có ảnh Nicole lên và nhìn sâu vào mắt cô bé. Hôm nay là ngày thứ 100 kể từ khi Nicole ra đi trong một vụ tai nạn giao thông. Mới 16 tuổi.
Nicole cũng bật khóc khi cô bé quay đi và tan vào làn sương lạnh lẽo. Cô biết mình mãi mãi không mất Ryan, nhưng cũng mãi mãi không bao giờ được gặp cậu thêm một lần nào nữa...
Truyện này hay nhỉ đăc biệt là câu Yesterday is History, Tomorrow is Mystery, Today is a gift, That's why it's called Present
ytas
Về Đầu Trang Go down
http://toanlekhiet.info.tm
dogsking
SuperMod
SuperMod
dogsking


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 1209
Điểm : 78
Age : 30
Sở thích : thick....con gái
Đến từ : trển
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_64101001 truyện cảm động - update liên tục Th_21-101001 truyện cảm động - update liên tục Th_5101001 truyện cảm động - update liên tục 48f722101001 truyện cảm động - update liên tục Th_1710

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeThu Aug 27, 2009 11:05 am

hay thì bác cộng điểm cho con ạ
Về Đầu Trang Go down
dogsking
SuperMod
SuperMod
dogsking


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 1209
Điểm : 78
Age : 30
Sở thích : thick....con gái
Đến từ : trển
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_64101001 truyện cảm động - update liên tục Th_21-101001 truyện cảm động - update liên tục Th_5101001 truyện cảm động - update liên tục 48f722101001 truyện cảm động - update liên tục Th_1710

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeThu Aug 27, 2009 11:08 am

ngày 27/8/2009

Chết như thế nào?


Một nhà diễn thuyết bắt đầu buổi nói chuyện bằng 1 câu hỏi
" Nếu phải chết, bạn muốn chọn 1 cái chết như thế nào: Chết nhẹ nhàng, nhanh chóng hay đau đớn và từ từ?"
Đám đông ồn ào vì câu hỏi kỳ quặc. Ai mà chẳng muốn 1 cái chết nhẹ nhàng và nhanh chóng, vì vậy mà mọi người đều chọn nó.
Khi mọi người đều đã chắc chắn với quyết định của mình rồi, nhà diễn thuyết mới tiếp tục:
" Tôi cũng từng chọn giống như các bạn vậy. Cho đến 1 ngày, khi cha của tôi lâm bệnh nặng. Ông phải trải qua những cơn đau khủng khiếp, kéo dài ngày này sang ngày khác. Chúng tôi rất thương yêu ông nhưng cũng ko muốn ông phải chịu đau đớn như vậy. Chỉ có cách giải thoát cho ông càng sớm càng tốt thôi. Mẹ tôi nói với cha tôi điều đó. Ông nhìn bà hồi lâu rồi nói:
- Tôi đau lắm chứ, hơn ai hết tôi là người muốn giải thoát cho chính mình thoát khỏi những cơn đau. Nhưng tôi vẫn muốn sống, chỉ để nhìn các con tôi đi làm về chào bố, các cháu tôi chào ông mỗi buổi sáng. Để chúng ôm hôn tôi trước khi đi ngủ. Để mỗi sáng dậy tôi còn được nhìn thấy ánh mặt trời, để nghe tiếng sóng biển từ xa vọng về. Với bà và các con, điều đó thật đơn giản, nhưng với 1 người như tôi thì thật khó khăn. Tôi ko còn thời gian để làm những điều đó nữa. Dù đau đớn nhưng tôi bằng lòng vì tôi có thể mang đi những gì tươi đẹp nhất của cuộc sống mà tôi đã ko bao giờ nhận ra...
Các bạn thân mến, chúng ta luôn tiếc thời gian với gia đình, với chính bản thân mình. Ta luôn ngại phải nói những lời yêu thương với người thân chúng ta. Chúng ta luôn đuổi theo những ước mơ, những khát vọng tương lai và nghĩ rằng, đạt đuợc chúng mới là điều hạng phúc. Tất nhiên điều đó ko sai. Nhưng khi chúng ta ko còn thời gian nữa, chúng ta lại đuổi theo những thứ ngay bên cạnh mà mình đã bỏ quên. mà thời gian thì chẳng bao giờ chờ ai...
Hãy sống với những gì bạn đang có, yêu thương và quasn tâm đến xung quanh. Đừng bỏ qua thời gian quý báu mà bạn đang có. Hãy để ngày mà chúng ta nhắm mắt, ta có thể mỉm cười mà nói rằng: "Tôi ko hối hận, tiếc nuối những ngày tháng đã qua....... Tôi ko phải đau đớn, dằn vặt mình vì bất cứ điều gì nữa"
Về Đầu Trang Go down
dogsking
SuperMod
SuperMod
dogsking


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 1209
Điểm : 78
Age : 30
Sở thích : thick....con gái
Đến từ : trển
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_64101001 truyện cảm động - update liên tục Th_21-101001 truyện cảm động - update liên tục Th_5101001 truyện cảm động - update liên tục 48f722101001 truyện cảm động - update liên tục Th_1710

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeFri Aug 28, 2009 1:20 pm

ngày 28/8/2009
Để mãi nhớ đến tôi

Ngày đó sẽ đến khi tôi nằm trên chiếc đra trải giường màu trắng được gấp gọn gàng vào bốn góc của tấm nệm trong một bệnh viện lúc nào cũng đầy những con người đang vật lộn giữa sự sống và cái chết. Rồi đến một lúc nào đó, bác sĩ sẽ xác định rằng não tôi đã ngừng hoạt động và rằng, cuộc sống của tôi hầu như đã chấm dứt.
Khi điều đó xảy ra, xin đừng cố gắng dùng máy móc để truyền cuộc sống nhân tạo vào cơ thể tôi. Và xin đừng gọi đây là chiếc giường nơi tôi đã chết. Hãy gọi nó là Chiếc Giường của Sự Sống, và hãy đem thân thể tôi đi để giúp người khác có được những mảnh đời trọn vẹn hơn.
Hãy lấy đôi mắt tôi trao cho người đàn ông chưa bao giờ được thấy tia nắng mặt trời, khuôn mặt trẻ thơ hay tình yêu trong đôi mắt người phụ nữ. Hãy tặng trái tim tôi cho một người phải sống trong đau đớn triền miên với trái tim bệnh tật. Hãy truyền máu của tôi cho một cậu thanh niên được kéo ra từ chiếc xe hơi bẹp nát, để cậu ấy còn sống mà xem cháu nội mình chơi đùa. Hãy thay thận của tôi cho bệnh nhân đang chống chọi ngày qua ngày bằng máy chạy thận nhân tạo. Hãy lấy từng lóng xương, từng cơ bắp, từng mô máu và hệ thần kinh của tôi rồi tìm cách làm cho một đứa bé tật nguyền bước đi được.
Hãy nghiên cứu từng ngóc ngách trong bộ não của tôi. Hãy lấy đi những tế bào, nếu cần thiết, và nuôi chúng phát triển để đến một ngày nào đó, một đứa bé trai bị câm sẽ gào thét cổ vũ cho một trận thể thao và một bé gái khiếm thính sẽ nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài khung cửa sổ.
Những gì còn lại của tôi, xin hãy thiêu chúng đi và rải tro theo cơn gió để giúp cây xanh tốt và đơm hoa.
Nếu cần phải chôn, thì hãy chôn những lỗi lầm, sự yếu đuối và tất cả những thành kiến của tôi về mọi người xung quanh.
Hãy trao tội lỗi của tôi cho quỷ dữ và dâng linh hồn tôi cho Thượng Đế.
Còn nếu như bạn muốn tưởng nhớ đến tôi, thì hãy làm điều đó bằng một cử chỉ hay lời nói yêu thương dành cho một người nào đó cần đến bạn. Nếu bạn làm tất cả những điều mà tôi nguyện ước, tôi sẽ trở nên bất tử.
- Robert N. Test
Về Đầu Trang Go down
Halo_Shinta
Admin
Admin
Halo_Shinta


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 1158
Điểm : 1146
Age : 31
Sở thích : Admin
Đến từ : Heaven
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_64101001 truyện cảm động - update liên tục Th_510

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeFri Aug 28, 2009 3:40 pm

hay vote +
Về Đầu Trang Go down
http://toanlekhiet.info.tm
Supernhain
Vipmember
Vipmember
Supernhain


Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 160
Điểm : 397
Age : 30
Sở thích : Học chính khóa
Đến từ : Toán k0811 LK
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th47

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeFri Aug 28, 2009 8:23 pm

Trích dẫn :
Lúc ký hợp đồng, nhân viên bảo hiểm hỏi địa chỉ email của anh. Anh lại nói: "Tôi không có máy vi tính!". Người nhân viên ngạc nhiên: "Ngài có một công ty lớn như thế nhưng lại không có máy vi tính và địa chỉ email sao? Ngài thử nghĩ xem nếu ngài có máy tính, ngài đã có thể làm được bao nhiêu thứ nữa!".
Anh nói: "Khi đó tôi sẽ trở thành nhân viên vệ sinh của công ty phần mềm máy tính".
Đoạn này hài nhỉ. 2adf
Về Đầu Trang Go down
nick-khum
NewMember
NewMember
nick-khum


Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 27
Điểm : 77
Age : 30
Sở thích : sống 1 mình
Đến từ : bụng mama

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeFri Aug 28, 2009 10:04 pm

cho ké vs đc ko?
Về Đầu Trang Go down
dogsking
SuperMod
SuperMod
dogsking


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 1209
Điểm : 78
Age : 30
Sở thích : thick....con gái
Đến từ : trển
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_64101001 truyện cảm động - update liên tục Th_21-101001 truyện cảm động - update liên tục Th_5101001 truyện cảm động - update liên tục 48f722101001 truyện cảm động - update liên tục Th_1710

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeSun Aug 30, 2009 12:42 am

29/8/2009

Niềm tin

Cuối căn phòng tiếp tân của Viện Vật lý Trị liệu và Phục hồi Chức năng, có một tấm bảng đồng gắn chặt trên tường. Suốt mấy tháng trời vào viện để điều trị, tôi đã ra vô căn phòng ấy không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng, tôi chưa bao giờ đi về phía tường bên kia để đọc những gì viết trên tấm bảng đồng ấy. Rồi tình cờ một buổi chiều nọ, tôi đã đọc nó. Tôi đọc rồi đọc lại lần nữa. Sau khi đọc xong lần hai, tôi gần như bật khóc - không phải vì buồn, mà bởi một cảm giác ấm áp khiến tôi xúc động đến mức phải bấu chặt tay vào chiếc xe lăn của mình. Tôi muốn chia sẻ với các bạn những dòng chữ ấy:
Điểm tựa cho những ai đang đau khổ
Tôi xin Thượng Đế ban cho tôi sức mạnh để có thể đạt được những điều tôi mong muốn.
Nhưng Người chỉ ban cho tôi sự yếu ớt, để tôi học cách sống khiêm cung.
Tôi cầu xin sức khỏe để có thể làm nên những điều vĩ đại.
Nhưng Người chỉ ban cho tôi ốm yếu để tôi có thể làm những điều tốt hơn.
Tôi cầu xin sự giàu có để cảm thấy mình luôn hạnh phúc.
Nhưng Người chỉ ban cho tôi nghèo khổ để tôi có nhiều hiểu biết.
Tôi xin Người quyền lực để được người đời ca tụng.
Nhưng Người chỉ ban cho tôi yếu đuối để tôi luôn cần có niềm tin.
Tôi cầu xin Người tất cả mọi điều để có thể được tận hưởng cuộc sống.
Người đã cho tôi cuộc sống để tôi tận hưởng tất cả mọi điều.
Tôi chẳng có được những gì tôi đang khẩn cầu - nhưng lại được mọi thứ mà trước kia tôi đã từng ao ước.
Ngoại trừ bản thân tôi, mọi nguyện cầu thầm kín của tôi đều được Người đáp trả.
Và tôi, giữa mọi người, cảm thấy được ưu ái biết bao nhiêu!
- Roy Campanella
Về Đầu Trang Go down
dogsking
SuperMod
SuperMod
dogsking


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 1209
Điểm : 78
Age : 30
Sở thích : thick....con gái
Đến từ : trển
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_64101001 truyện cảm động - update liên tục Th_21-101001 truyện cảm động - update liên tục Th_5101001 truyện cảm động - update liên tục 48f722101001 truyện cảm động - update liên tục Th_1710

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeSun Aug 30, 2009 12:54 am

30/8/2009
Vòng tròn cuộc sống


Một buổi chiều nắng đẹp, người đàn ông nọ ra biển câu cá. Ông ta nằm thư giãn trên bãi biển, cắm cần câu trên cát trắng sợi dây câu dài vươn tít ra ngoài xa, bập bềnh với sóng xanh. Ông lim dim mắt tận hưởng nắng chiều ấm áp.

Đúng lúc đó, một nhà doanh nghiệp trẻ từ đằng xa đi tới. Nhìn thấy người đi câu, anh ta bèn lại gần để trò chuyện:

- Bằng cách này ông chẳng thể kiếm được nhiều cá đâu! Lẽ ra ông nên làm việc thì tốt hơn.

Người đi câu ngước nhìn lên:

- Vậy ư? Nếu tích cực làm việc thì tôi sẽ được những gì nào?

- Ông sẽ có tiền và có thể mua được tấm lưới lớn, bắt được nhiều cá hơn - Thương nhân trẻ tuổi đáp.

- Rồi sau đó?

- Ông sẽ kiếm được thêm nhiều tiền từ đó và có thể mua một chiếc tàu. Sản lượng đánh bắt cá sẽ càng cao thêm.

- Tôi còn có thể nhận được những gì nữa? - Người đi câu cười.

Nhà doanh nghiệp bắt đầu khó chịu với câu hỏi của người đi câu:

- Ông sẽ có thể mua được tàu đánh cá to hơn nữa và thuê người làm cho ông.

- Rồi sau đó?

- Ông có thể xây dựng cả một đội tàu đánh cá lớn, đi vòng quanh thế giới và để người lao động đánh bắt cá cho ông.

Một lần nữa người đi câu hỏi:

- Thế lúc đó tôi được gì?

Thương gia đỏ mặt vì giận dữ, hét toáng:

- Chẳng lẽ ông không hiểu? Lúc đó ông trở nên giàu có tới mức ông không bao giờ phải động chân động tay làm việc để kiếm sống nữa. Ông có thể ngồi cả ngày trên bãi biển xinh đẹp này và thưởng ngoạn cảnh hoàng hôn. Ông sẽ không còn một lo lắng nào trên đời nữa.

Người câu cá vẫn mỉm cười, nhìn chàng thương gia trẻ với vẻ thương hại:

- Thế cậu thấy tôi đang làm gì đây?
Về Đầu Trang Go down
dogsking
SuperMod
SuperMod
dogsking


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 1209
Điểm : 78
Age : 30
Sở thích : thick....con gái
Đến từ : trển
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_64101001 truyện cảm động - update liên tục Th_21-101001 truyện cảm động - update liên tục Th_5101001 truyện cảm động - update liên tục 48f722101001 truyện cảm động - update liên tục Th_1710

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeMon Aug 31, 2009 2:04 pm

ngày cuối cùng của tháng 8, 31/8/2009 - một câu chuyện cực hay

Mẹ lạnh lắm phải không ?

Vào một đem Giánh sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một
người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một
mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân
chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị . Chị hiểu rằng mình không
thể đi xa hơn được nữa. Chị bò người phía bên dưới cầu.
Đơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài
những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn
quanh mình đưa con bé xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi
tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh
con.
Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng
chết máy.Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà mẹ nghe một tiếng khóc yếu
ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm.Nơi đó bà thấy một đứa bé nhỏ xíu,
đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.
Bà đem đưa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ
nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày lễ giáng sinh, đó là
sinh nhật lần thứ 12,cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp.
Khi đến nơi, cậu bé bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé
đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo . Bà
mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ
mẹ mình.
"Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả - bà mẹ nuôi nghĩ - cậu sẽ lạnh cóng!"
song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đi đến bên cạnh
và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa
bao giờ biết: " mẹ đã lạnh hơn con lúc này , phải không mẹ?" Và cậu bé oà
khóc
Về Đầu Trang Go down
Supernhain
Vipmember
Vipmember
Supernhain


Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 160
Điểm : 397
Age : 30
Sở thích : Học chính khóa
Đến từ : Toán k0811 LK
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th47

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeMon Aug 31, 2009 10:20 pm

Mẩu nào của trang này cũng đọc hết rồi, no thank 2adf
Về Đầu Trang Go down
dogsking
SuperMod
SuperMod
dogsking


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 1209
Điểm : 78
Age : 30
Sở thích : thick....con gái
Đến từ : trển
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_64101001 truyện cảm động - update liên tục Th_21-101001 truyện cảm động - update liên tục Th_5101001 truyện cảm động - update liên tục 48f722101001 truyện cảm động - update liên tục Th_1710

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeTue Sep 01, 2009 12:05 pm

1 / 9 / 2009

Món quà dành cho những nhà thông thái



Một đồng tám mươi bảy xu, đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật
ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa
ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm.
Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.
Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhằm lẫn, chỉ có một
đồng tám mươi bảy xu ,và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.
Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống VÀ KHÓC MÀ THÔI.
Ở ÐÓ , TRONG MỘT CĂN PHÒNG NHỎ, TỒI TÀN, cô đang nức nở.
Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James
Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK.
Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham
Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm . Tuy vậy đó không phải là một
công việc kiếm được nhiều tiền.Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết
lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng
vận may đã không mỉm cười với cô.Tuy nhiên,cô rất hạnh phúc khi ôm 'Jim',
James Dillingham Young,t rong tay mỗi khi anh trở về.
Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên
bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.
Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim,
Jim của cô, một món qùa. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa ,
một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.
Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô
sáng lên.
Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá
nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây
thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta.Thứ còn lại là
mái tóc của Della.
Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng.Thật tuyệt đẹp, không
khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô .Della cuộn
tóc lên lại. Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát .
Della bước chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại
trước bảng hiệu "Madame Eloise".Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp, bà ta
chẳng có một chút vẻ "Eloise" nào cả.
Della cất tiếng hỏi: 'Bà mua tóc tôi không?'
'Tôi chuyên mua tóc mà', bà ta đáp và bảo :' Hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc
của cô đi'.
Suối tóc nâu đẹp tụyệt vời buông xuống.
'Hai mươi đồng' bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả.
'Hãy cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi' Della nói.
Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các
cửa hiệu trong niềm vui khôn tả .Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ . Ðó
là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình
nhưng rất tiếc là nó không có dây . Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết
rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó.
Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu
còn lại.
Ðến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ
thầm :'Mình có thể làm gì với nó đây?'. Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng
chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa.Tóc
của cô bây giờ tòan những sợi quăn quăn khắp đầu. 'Chúa ơi, mình trông
như một con bé nữ sinh ấy!'.Cô tự nhủ :' Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế
này?'
Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng
rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.
Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cát áo
khoác mới. Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh
đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh
đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: 'Ðừng
nhìn em như thế , anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món
quà.Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói "Giáng sinh vui
vẻ", em có một món quà rất hay cho anh này!'
'Em đã cắt mất tóc rồi à?'Jim hỏi.
'Ðúng thế ,em đã cắt và bán rồi ,vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? em
vẫn là em mà!' Della nói.
Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: 'Em nói là em đã bán tóc à?'
'Ðúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?'
Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn.
Anh nói: 'Anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra
em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy.'
Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những
giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống.Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc
kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông
thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất
đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để
kẹp nữa!
Della nâng niu món quà, mắt tràn đầy hạnh phúc. 'Tóc em sẽ chóng dài ra
thôi Jim', nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và
chạy đi lấy .
'Ðẹp không anh? Em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú
nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi.Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim,
hãy nhìn nó với sợi dây mới này'
Nhưng Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu
mỉm cuời nói: 'Della, hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu.
Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em .Giờ thì
chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu'
Về Đầu Trang Go down
phat_kun
Vip SuperMod
Vip SuperMod
phat_kun


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 736
Điểm : 1284
Age : 31
Sở thích : nghe nhạc một mình,...
Đến từ : bụng mẹ!???
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_6410

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeTue Sep 01, 2009 10:06 pm

CÀ PHÊ MUỐI:

Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và đến hơn nửa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý.
Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện. Bỗng nhiên, chàng trai gọi người phục vụ:
- Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!
Mọi người đứng xung quanh đều hết sức ngạc nhiên và nhìn chăm chăm vào chàng trai. Chàng trai đỏ mặt nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống.
Cô gái tò mò:
- Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?
- Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển - Chàng trai giải thích - Khi chơi ở biển, tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước, giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.
Cô gái thật sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo...
Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... Và cô đã tìm được người đàn ông của mình nhờ cốc cà phê muối.
Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu vì "công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống hạnh phúc.
Mỗi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai - nay đã là chồng cô - một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy. Suốt 50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.
Sau 50 năm, người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:
"Gửi vợ của anh,
Xin em tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất - về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó, anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh lại nói nhầm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽkhông bao giờ mói dối em một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu.
Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích và phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc vì mình đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em, và anh sẽ uống cà phê muối cả cuộc đời".
Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt.
Nếu bạn hỏi người vợ rầng: "Cà phê muối có vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm". rad
__________________
Về Đầu Trang Go down
http://toanlekhiet.tk/
dogsking
SuperMod
SuperMod
dogsking


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 1209
Điểm : 78
Age : 30
Sở thích : thick....con gái
Đến từ : trển
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th_64101001 truyện cảm động - update liên tục Th_21-101001 truyện cảm động - update liên tục Th_5101001 truyện cảm động - update liên tục 48f722101001 truyện cảm động - update liên tục Th_1710

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeThu Sep 03, 2009 12:00 pm

ngày 3 / 9 /2009

Anh có giúp tôi ?

Vào năm 1989 tại armenia có một trận động đất lớn(8,2 độ richter) đã san
bằng toàn bộ đất nước và giết hại hơn 30 ngàn người chỉ trong vòng bốn
phút.
Giữa khung cảnh hoảng loạn đó , một người cha vội chạy đến trường học
mà con ông ta theo học ....toà nhà trước kia là trường học nay chỉ còn là
đống gạch vụn ,đổ nát...
Sau cơn sốc , ông nhớ lại lời hứa với con mình:"cho dù chuyện gì xảy ra đi
chăng nữa , cha sẽ luôn ở bên con!"Và nước mắt ông lại trào ra.Bây giờ
nhìn vào đống đổ nát trước đây là trường học thì không còn hi vọng , nhưng
trong đầu ông lại không thể xoá đi lời hứa với con, và ông đã hành động theo
những gì mà trái tim ông mách bảo .
Ông cố nhớ lại cửa hành lang mà ông vẫn đưa con đi học mỗi ngày , ông
nhớ rằng phòng học con trrai mình ở phía bên phải của trường .Ông vội chạy
đến đó và bắt đầu đào bới.
Những người cha ,người mẹ khác cũng chạy đến ,và từ khắp nơi vang lên
những tiếng kêu than:"ôi, con trai tôi!","ôi, con gái tôi!" Một số người khác
với lòng tốt cố kéo ông ra khỏi đống đổ nát , họ nói:
-Đã quá muộn rồi !
-Bọn trẻ đã chết rồi!
-Ông không còn giúp được gì cho chúng nữa đâu!
Với mỗi người , ông chỉ đặt một câu hỏi :"anh có giúp tôi không ?"Và sau
đó , với từng miếng gạch, ông lại tiếp tục đào bới , tìm đứa con mình . Lúc
này , có cả chỉ huy cứu hoả và ông này cũng cố sức đưa ông ra khỏi đống
đổ nát:
- Xung quanh đây đều đang cháy và các toà nhà đang sụp đổ .Ông đang ở
trong vòng nguy hiểm.Chúng tôi sẽ lo mọi việc , ông hãy về nhà đi !
Người đàn ông chỉ hỏi lại :"ông có giúp tôi không ?'
Sau đó là những người cảnh sát, họ cũng cố thuyết phục ông :
-Mọi việc đã kết thúc , ông có hiểu không ?Ông đang gây nguy hiểm cho
chúng tôi đấy , ông hãy về đi ! Đó là việc tốt nhất ông có thể làm lúc này đấy !
Và với cả họ , ông cũng chỉ hỏi ::"các anh có giúp tôi không?"Nhưng một lần
nữa , ông cũng chỉ nhận được sự từ chối!Ông lại tiêp tục một mình vì ông
hiểu rằng ông phải tự mình thực hiện lời hứa với con , dù con ông còn sống
hay đã mất!
Ông đào tiếp...12 giờ ...24 giờ... mảng tường cuối cùng được lật ra , dây
thần kinh ông lúc nay dưồng như đang căng ra , ông đang chờ đợi điều xấu
nhất...ông nghe tiếng con trai mình!Ông gọi lớn tên con :"Armand!" Tim ông
như ngừng đập khi :
- Cha ơi , con đây !
Và với một giọng tự hào , cậu bé bảo:
-Con đã nói với các bạn là đừng sợ vì nếu cha còn sống , cha sẽ cứu con !
Và khi cha đã cứu con thì các bạn cũng sẽ được cứu.Cha đã hứa với con là
dù trường hợp nào cha cũng luôn ở bên con , cha còn nhớ không ?Và cha
đã thực hiện được điều đó!
- Cha luôn ở bên con , con a!Nhưng cha muốn biết ở đó sao rồi?
-Tụi con còn lại 14 trên 33 cha ạ !Tụi con sợ lắm, đói , khát...nhưng bây giờ
tụi con đã có cha ở đây, cha sẽ cứu bọn con , phải không cha?
- Ra đây đi con!
-khoan đã cha !Để các bạn ra trước, con biết rằng cha sẽ không bỏ rơi con.
Có chuyên gì xảy ra con cũng biet rằng cha luôn bên cạnh con .
Một cách tin tưởng , cậu bé nói với cha !
Về Đầu Trang Go down
Supernhain
Vipmember
Vipmember
Supernhain


Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 160
Điểm : 397
Age : 30
Sở thích : Học chính khóa
Đến từ : Toán k0811 LK
Huy Chương : 1001 truyện cảm động - update liên tục Th47

1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitimeFri Sep 04, 2009 9:54 am

Món quà dành cho những nhà thông thái là tryện của O'Henry, mà tui nhớ là tặng cái lược chứ có phải cái kẹp đâu cyclops
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





1001 truyện cảm động - update liên tục Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 1001 truyện cảm động - update liên tục   1001 truyện cảm động - update liên tục Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
1001 truyện cảm động - update liên tục
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 4 trangChuyển đến trang : 1, 2, 3, 4  Next
 Similar topics
-
» truyền thuyết về các chòm sao!!
» beat {update liên tục}
» nhạc ko lời {update liên tục}
» truyện cười việt nam vô địch(thể loại truyện cười cực hay,ai có thì post)
» Trích: “1001 đoạn văn gây sốc”

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Chuyện Trường Lớp :: Tán Gẫu - Hot new-
Chuyển đến 

 
1001 truyện cảm động - update liên tục Bottomcopy
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất